Quý ngài Mâu thuẫn, người không bao giờ rời đi, đã trở lại.
Mặc dù, đúng rằng “Andy Warhol — From A to B and Back Again” tại bảo tàng Whitney của nghệ thuật Mỹ là một trong những show triển lãm hồi tưởng toàn diện về Andy Warhol đầu tiên trong 31 năm, suốt quá trình ông là người của công chúng – tại bảo tàng, phòng tranh, những buổi đấu giá, trên những chiếc áo Calvin Klein – nhưng dường như việc tái hiện lại người nghệ sĩ trứ danh này trông có vẻ dư thừa làm sao.
Đồng thời, sự hiện diện trường tồn khiến ông, như những tấm giấy dán tường, hoặc như không khí, chỉ nhận được sự chú ý hời hợt. Ông ở ngay tại đó, nhưng chúng ta có mảy may quan tâm?
Chúng ta không thể không quan tâm được. Ông là một trong những nghệ sĩ quan trọng nhất vào nửa sau thế kỷ 20. Show triển lãm tái hiện tầm quan trọng của ông đối với thế hệ mới, nhưng cũng vô cùng cẩn thận và tỉ mỉ trong phương thức thể hiện.
Mặc dù chỉ tầm cỡ buổi triển lãm tưởng niệm – có gần 350 tác phẩm khắp bảo tàng và một tác phẩm ở địa điểm khác thực hiện bởi Dia gồm bức tranh nhiều tấm ván cỡ lớn có tên “Shadows”.
Buổi triển lãm Whitney – được tổ chức bởi Donna De Salvo, giám đốc uỷ ban của bảo tàng về chiến dịch quốc tế và giám tuyển cấp cao, hỗ trợ bởi Christie Mitchell và Mark Loiacono – về một tượng đài chúng ta dường như đã mất dấu, và một người mà các nghệ sĩ trẻ ngày nay có thể liên hệ và trân quý: Warhol – nghệ thuật của ông, là hình thức thể hiện nỗi sợ hãi và mơ ước cá nhân.
Không có nghĩa là phiên bản mới – cũ của nghệ sĩ sẽ hoàn toàn khác biệt đến nỗi chúng ta chẳng thể nào nhận ra khi bước đên tầng 5 của Whitney. Bà De Salvo đã đảm bảo rằng chúng ta sẽ thấy quen thuộc. Ngày từ lối vào ta thấy một hàng dài những tác phẩm Pop kinh điển của ông: tượng Brillo Box, bức tranh vẽ lon súp Campbell, chai Coca-Cola, những hoạ tiết nguỵ trang, và một phòng tranh chứa đầy những bông hoa in lụa và bò hồng.