Week 11: Chỉ là những thứ nhỏ
Nhà hàng gần như đầy khách vào một tối chủ nhật ấm áp tại SXSW. Ánh sáng đèn nhỏ và không gian có một chút huyền bí. Có một ban nhạc ở trong góc. Tay trống, một người chơi bass, một anh chàng chơi guitar và một cô gái với cây violin đang hát một giai điệu giống như tiếng còi.
Chiếc bàn của chúng tôi ở vị trí không thể tốt hơn và nằm ngay gần ban nhạc. Nhóm người tại bàn thực sự chỉ biết nhau trong vài ngày qua, các sản phẩm của chúng tôi đã kết nối nhau trước khi gặp mặt nhau; mối liên kết của chúng tôi chính là công nghệ mà chúng tôi không thể hình dung chỉ vài năm trước.
Chúng tôi nói trao đổi. Chúng tôi nâng cốc. Chúng tôi ăn những món ăn tuyệt ngon. Chúng tôi nói nhiều hơn, cởi mở hơn về cuộc sống, cho phép mọi người hiểu rõ nhau.
Chúng tôi thấy bản thân mình sẵn sàng để đi tới những nơi khác trong buổi tối hôm nay, để gặp thêm những đối tác mới. Nhà hàng đông vui và ồn ào bởi tiếng người, nhạc và các tiếng cười.
Chúng tôi ra dấu hiệu tính tiền với bồi bàn. Khi nó được đưa ra, chúng tôi nhanh chóng biết cách để thanh toán hoá đơn. Một số người có thẻ tín dụng, có tiền mặt. Tôi là một trong số người có thẻ tín dụng.
Chúng tôi chia hoá đơn thành những phần nhỏ và chỉ cho người bồi bàn số tiền mà mỗi thẻ tín dụng sẽ bị trừ. Người bồi bàn quay lại sau đó và đưa tôi một cái khay nhỏ với thẻ của tôi, hai biên lai và một cái bút trên đó.
Tôi cầm lấy biên lai đầu tiên, ký và ghi tên đồng thời đọc lướt qua những dòng chữ nhỏ ở dưới biên lai:
Tờ ở trên dành cho nhà hàng. Tờ ở dưới dành cho khách hàng
“Chết tiệt” tôi tự nhủ. Tôi dịch chuyển hai tờ biên lai và không biết cái nào với cái nào. Tôi đọc lại dòng chữ này và cố gắng nhớ lại vị trí của biên lai khi tôi cầm chúng lên.
“OK, tôi nhớ là tôi lấy chiếc bút và cầm cả hai tờ biên lai ra khỏi cái khay để viết…” Từ lúc này dĩ nhiên tôi không thể nhớ tôi đã làm gì. Có phải tôi đã lấy tờ ở dưới và đưa nó lên phía trên? Hay là cái bên trái là tờ ở trên, và cái bên phải ở dưới?
Lúc đó, tôi nhận ra mình thất vọng vì một lý do không tên. Tôi có thể đơn giản là là cầm bút và ký cả hai tờ. Nhưng tôi vô cùng thất vọng khi tất cả mọi thứ về nhà hàng đều tuyệt vời – thức ăn, âm nhạc, đồ uống, buổi nói chuyện – tất cả bỗng bị thổi bay bởi một lý do vớ vẩn trên cái biên lai nhỏ xíu này.
Nó là miếng ghép cuối cùng của bữa tối hoàn hảo hôm nay.
Và nó khiến tôi nghĩ, tại sao không tạo ra một cách đơn giản, quen thuộc để điều này không thể xảy ra. Làm cho nó dễ dàng tới mức một kẻ ngốc cũng không thể sai lầm.
Con người chúng ta hoàn toàn cởi mở với các kiến nghị, đặc biệt khi chúng giúp ta không phải nghĩ và thực sự có ích và không cản trở chúng ta. Nó là những thứ nhỏ nhắn ngớ ngẩn như – dòng chữ này ở dưới của biên lai – nhưng như Charles Eames đã nói.
“Các chi tiết không phải là các chi tiết. Nó tạo nên thiết kế”
Vậy nên tôi đưa ra giải pháp của mình cho các biên lai này.
Cầm tờ này. Để lại tờ này
Suy cho cùng thì; Những thứ nhỏ tạo ra sự khác biệt.
iDesign dịch từ 52weeksofux