‘Museum of Lost Memories’: Bảo tàng chuyên lưu giữ hồi ức bị lãng quên
Hãy tưởng tượng, trước mắt bạn là căn nhà của ký ức. Đưa tay ra, bạn mở cánh cửa phủ lớp bụi dày rồi bước vào trong. Đừng ngần ngại mà hít vào một hơi thật sâu. Bạn cảm nhận được điều gì sau đó? Phải chăng là mùi hương xưa cũ, mộc mạc và giản dị của căn nhà thời thơ ấu? Nơi đó có những bức tranh được lồng khung mạ vàng trên bức tường cũ kỹ, trong góc là một chiếc máy nghe nhạc phủ bụi mờ cùng đống đĩa than nhiều vết xước qua bao năm. Một nơi chốn chứa đựng những đoạn đời mà ta đã trải qua, và rồi vô tình lãng quên sau bao năm cuộc đời trôi chảy. Nếu dạo một vòng trang Instagram mang tên “Museum of Lost Memories“, bạn sẽ có được trải nghiệm tương tự thế.
Quay lại khoảng thời gian bốn năm về trước, David Gutenmacher bước vào một cửa hiệu bán đồ cũ trên một con phố ở Brooklyn và tìm thấy rất nhiều bức ảnh lưu niệm bị bỏ trong góc tối. Dù đã chẳng hề mua thứ gì, những bức ảnh ấy để lại trong anh nỗi băn khoăn, bối rối và day dứt khôn nguôi. Mỗi bức ảnh trong hàng nghìn bức ở đó đều lưu lại một khoảnh khắc đã qua đi và không bao giờ trở lại trong dòng chảy đời người, một thứ ký ức quý giá của một con người nhưng lại ẩn mình trong một góc nhà kho đầy bụi bặm.
Chính thứ cảm xúc khó tả ấy đã khiến David Gutenmacher, chàng trai trẻ sống tại Forest Hill, tạo nên tài khoản Tik Tok và Instagram mang tên Museum of Lost Memories, nơi anh chia sẻ những tấm ảnh, đoạn phim, bức thư, tài liệu hay bất cứ thứ gì được tìm thấy. Anh dần trở thành khách quen của những cửa hàng đồ cũ nơi anh sống hay bất kỳ địa điểm nào anh đặt chân đến. Niềm đam mê lớn lao và sự tò mò không giới hạn đã thúc đẩy anh trong quá trình tìm kiếm, gìn giữ và làm sống lại những đoạn đời quý giá của một ai đó trên thế giới này. Dù rằng, đôi lúc anh phải đối mặt với nỗi tò mò bất lực về danh tính cũng như câu chuyện của những người hiện diện trong đó.
Vậy đâu là động lực thúc đẩy hành động này?
Xuất phát từ trải nghiệm cá nhân
“Đầu tiên, đó là một trải nghiệm của cá nhân tôi. Ông bà nội ngoại của tôi đều sinh ra và lớn lên ở những vùng đất có văn hóa và trải nghiệm khác nhau. Vào thời gian đó, rất hiếm hoi những khoảnh khắc quan trọng trong đời họ được ghi lại. Dù may mắn có được, chúng chỉ dừng lại ở những hình ảnh với chất lượng thấp. Vì vậy, ngay từ nhỏ, tôi luôn có cảm xúc đặc biệt với những tấm ảnh cũ bởi ý nghĩ những nhân vật trong bức ảnh có thể là người thân, ông bà hay bố mẹ của một ai đó. Đổi ngược lại là mình, tôi sẽ vô cùng biết ơn nếu được nhận lại thứ thuộc về gia đình mình.”
Thật vậy, phần nhiều những bức ảnh trên trang Instagram Museum of Lost Memories đều cho thấy chúng được chụp từ nhiều thập kỷ trước. Những nụ cười, ánh mắt, nét mặt của nhân vật trong bức ảnh đều mang lại cho ta sự hoài niệm khó tả. Họ là ai, làm gì, có cuộc sống thế nào? Họ có còn ở bên những người thân yêu đó, và còn nhớ những kỷ niệm ở nơi chốn đó? Bằng cách đưa chúng lên nền tảng mạng xã hội, David đã khiến những kỷ niệm cá nhân trở thành ký ức của cả một cộng đồng, qua đó, làm chậm lại phần nào sự hư hại và phai mờ theo sự trôi chảy vĩnh cửu và bất biến của thời gian.
Duy trì bởi tình yêu dành cho nhiếp ảnh
“Điều thứ hai, là vì tôi luôn có hứng thú với việc sắp xếp những bức ảnh. Là nhiếp ảnh gia của gia đình, tôi đã chụp hơn mười nghìn tấm trong nhiều năm qua và dĩ nhiên con số này sẽ còn gia tăng. Việc nhìn ngắm những khoảnh khắc tươi đẹp và đầy cảm xúc khiến tôi thấy hạnh phúc. Do đó, tôi cũng muốn lan tỏa điều này đến với những người có thể xem những bức ảnh cũ kỹ, với mong muốn nhỏ nhoi rằng có thể tìm lại được ký ức quan trọng của một gia đình hay cá nhân nào đó.”
85700 người theo dõi trên Instagram và hơn 614000 người theo dõi trên Tik Tok đã mang lại cho anh những “cuộc điều tra” thú vị. Chuyện là, sau khi đăng tải đoạn phim về chuyến đi đến sở thú của một gia đình, một người theo dõi đã tìm được danh tính của nhân vật ấy chỉ thông qua chiếc áo thun có in chữ Wesleyan Swimming. Chính đoạn phim này khiến trang Museum of Lost Memories của David trở nên nổi tiếng.
“Bằng cách liên hệ với những người đứng đầu bộ phận bơi lội ở trường đại học Wesleyan, sau đó xin địa chỉ và cách thức liên lạc của một số người khác, nhân vật chính trong đoạn phim tư liệu ấy dần lộ diện. Chỉ một tuần sau, chàng trai trẻ ngày nào giờ đây sống ở Maryland đã vô cùng bất ngờ khi nhận được đoạn phim cũ kỹ ấy,” David hào hứng kể lại. “Rõ ràng, nó đã giúp anh ta sống lại một đoạn đời xưa cũ. Ba mươi năm đã trôi qua và những ký ức đẹp đẽ một thời của gia đình quay trở lại theo một cách không thể ngờ đến. Anh ấy đã gửi lời cảm ơn chân thành đến với chúng tôi.”
Những lần chuyển nhà, dọn dẹp chỗ ở hay biến cố của gia đình là lý do thường xuyên nhất khiến người ta bỏ lại những hồi ức quý giá này. Nói về dự định tương lai, không gì khác hơn, David Gutenmacher mong có thể tiếp tục niềm đam mê của mình trong việc tìm kiếm và lưu giữ những ký ức bị quên lãng, để ai đó có thể sống lại những hồi ức đẹp đẽ một lần nữa. Bởi trước khi mọi điều đều tan biến trong gió bụi của thời gian, sẽ thật hay nếu chúng ta có thể nhìn ngắm chúng chỉ lâu hơn chút nữa.
Bài viết: Gấu Trúc
Nguồn tham khảo: Museum of Lost Memories.