Tiếng nói câm lặng của cộng đồng LGBT+ tại Iran
Bộ ảnh “Silent Voices” (Tiếng nói câm lặng) phản chiếu thực trạng bạo lực và những nguy hiểm mà cộng đồng phụ nữ đồng giới ở Iran đang phải gánh chịu.
Theo luật hình sự của Iran, đồng tính là trọng tội. Chế độ Iran đã phủ nhận sự tồn tại của người đồng tính dựa trên một câu nói của cựu Tổng thống Mahmoud Ahmadinejad:
“Đất nước chúng ta cũng như những nơi khác, không tồn tại đồng tính.”
Từ đó, những người trong cộng đồng LGBT+ thường chịu áp lực phải trải qua những cuộc chuyển đổi giới tính hợp pháp ở Iran để rồi tâm lý và thể chất đều bị tàn phá một cách xót xa.
Sharia – hệ thống pháp luật của Hồi giáo lên án đồng tính là tội ác đáng chết. Nam giới phải đối mặt với án tử nếu họ giữ vị trí “thụ động” trong mối quan hệ cũng như nếu họ có cách hành xử như nữ giới. Với những người giữ vị trí “chủ động” trong mối quan hệ, hình phạt cũng là án tử nhưng dưới một số điều kiện nhất định. Phụ nữ đồng tính thì bị kết án 100 phát roi da.
Thực trạng về quyền lợi của đồng tính nữ tại Iran lại đặc biệt phức tạp, họ bị phân biệt đối xử bởi cả hai cái mác: “là phụ nữ” và “là người đồng tính nữ”. Họ bị giới hạn từ sự tự do đi lại cho đến biểu cảm, cộng với đó là tính gia trưởng khắc nghiệt cho phép đàn ông áp đặt sự kiểm soát của mình lên phụ nữ. Rất nhiều những cô gái trong cộng đồng LGBT+ đấu tranh trong tuyệt vọng để chạy trốn khỏi nạn tảo hôn. Theo luật ở Iran, các bé gái được phép kết hôn hợp pháp từ lúc 9 tuổi và chúng không bao giờ có cơ hội khám phá xu hướng tình dục của bản thân. Với luật dân sự, người vợ buộc phải tuân theo ý muốn của chồng, bao gồm cả việc phục vụ tình dục. Sự kháng cự của người phụ nữ sẽ chỉ làm gia tăng mức độ lạm dụng và bạo lực, thậm chí bị trừng phạt một cách vô lý. Thêm vào đó là sự phụ thuộc vào kinh tế vào nhà chồng, tội hiếp dâm trong hôn nhân cũng không tồn tại trong luật pháp vì phụ nữ vốn không có quyền nói “không”. Ngoài việc bị ép hôn và cưỡng hiếp trong hôn nhân, người đồng tính nữ phải đối mặt với việc bị bắt và giam giữ tùy tiện, bị vi phạm nhân quyền trong quá trình bắt giữ, bị lạm dụng và tra tấn về thể xác.
Dù vậy, những người đồng tính nữ ở Iran mà nhiếp ảnh gia có dịp được gặp vẫn tiết lộ rằng họ sợ gia đình hơn là chính phủ. Điều này cũng được phản ánh trong báo cáo của OutRight International – một tổ chức phi chính phủ hoạt động vì nhân quyền của cộng đồng LGBTIQ.
Những người đồng tính nữ kể rằng phần lớn bạo lực đến từ chính các bậc phụ huynh khi họ phát hiện ra xu hướng giới tính của con cái mình. Nỗi sợ hãi thường trực khi bị từ con, chối bỏ cũng như bị bạo hành bởi gia đình thường dẫn đến trầm cảm, lạm dụng chất kích thích và tự tử.
Theo truyền thống, xã hội Iran xem các vấn nạn và bạo lực gia đình là việc riêng tư. Việc bảo vệ hay khôi phục danh dự của gia đình là trách nhiệm xã hội. Vì thế, rất nhiều cô gái bị áp bức trong cộng đồng LGBT+ không còn đường nào để chạy trốn.
Những sự thật này dẫn đến cuộc sống âm thầm và bí mật trong sợ hãi của những người đồng tính. Hệ quả là nó hình thành một tư tưởng sai lệch rằng số lượng người đồng tính ở Iran rất thấp hoặc họ không bị phân biệt đối xử cũng như không phải đối mặt với những khó khăn nghiêm trọng, bao gồm cả sức khỏe và nhân phẩm. Chính vì tư tưởng này mà những người phụ nữ ở Iran không hề nhận được sự hỗ trợ từ quốc tế trong khi họ mới là những người cần giúp đỡ nhất.
Bây giờ thì hãy cùng iDesign xem bộ ảnh “Silent Voices” – nơi chứa đựng biết bao điều dũng cảm từ những người phụ nữ đặc biệt này nhé.
*Toàn bộ tên nhân vật sử dụng trong bài viết là tên giả
Nguồn: lensculture